Mục tiêu của JAS là thúc đẩy sự phát triển cho nền văn hóa nghệ thuật nói chung và các nghệ sĩ Việt Nam nói riêng. Mong muốn kết nối nghệ sĩ, nhà sưu tập và công chúng yêu nghệ thuật trong và ngoài nước. Đến với triển lãm lần này, J Art Space kết hợp cùng hoạ sĩ Hùng Rô để kể về câu chuyện tình yêu của anh dành cho thiên nhiên.
Hơn 5 năm qua, Hùng Rô (Nguyễn Mạnh Hùng) đã khá thành công với loạt tranh vẽ đại ngàn/ núi rừng. Phong cảnh của anh chính là các điểm chạm cảm xúc, chính là tâm cảnh, nghĩa là vẽ được cái cảm thấy, cái mộng tưởng, cái bay bổng… hơn là vẽ hiện thực. Nhiều bức tranh nhìn rất thực, nhưng thực ra, nó không là kết quả của hiện thực, vì phong cảnh đó, thiên nhiên đó không thể có trên trần gian. Đó là kết quả của tình yêu thiên nhiên cuồng nhiệt, yêu đến muốn dựng xây cho nó một địa đàng, một cảnh tiên nào đó.
Trong triển lãm lần này, Hùng Rô không chỉ vẽ đại ngàn, núi rừng, mà còn hòa trộn cái tôi của mình vào đại dương bao la để hướng đến tình cảm, sự gần gũi và cảm xúc tuổi thơ dâng trào. Hùng Rô nói rằng mình muốn gửi gắm những tâm tư, tình cảm vì/vào tình yêu thiên nhiên, như khao khát được hoà mình và hoà tan trong đó, yêu thích được lạc vào khu rừng nhiệt đới, rừng nguyên sinh, nơi không có dấu chân người. Yêu biển nơi cánh chim hải âu hoà với tiếng sóng, lắng nghe tiếng vỗ bờ đá của từng giọt nước. Hùng Rô cũng lắng nghe sự đâm hoa kết trái, sự chuyển mình của các màu sắc, mùi hương. Yêu núi rừng cũng chính là yêu ký ức tuổi thơ, còn yêu biển là các cảm xúc lúc anh trưởng thành.
Từ nhỏ, khi còn ở trung du Phú Thọ, Hùng Rô đã gần gũi với thiên nhiên, ngày ngày đi học dưới các vòm cây, thích quan sát trời đất, lắng nghe chim hót, lặng nhìn hoa nở, bướm bay. Một cách nào đó, dù không phải cố tình khác biệt, nhưng Hùng Rô đã không phải là một đứa trẻ giống như nhiều bạn bè tiểu học khác. Trong lòng anh đầy chất nhạc và họa, lúc nào chúng cũng hòa ca, cũng thúc giục, cũng kêu gọi một cuộc tìm về.
Nhưng không con đường của ước mơ, hoặc cuộc tìm về nào là dễ dàng cả, bởi Hùng Rô lớn lên trong gia đình không có ai ủng hộ việc theo nghiệp văn nghệ sĩ, làm hội hoạ. Năm 2008, ở tuổi “sau đại học”, anh mới tốt nghiệp Cao đẳng Sư phạm Nhạc hoạ Trung ương. Sau đó lại tiếp tục ghi danh vào Đại học Mỹ thuật Việt Nam, học ngành sư phạm và tốt nghiệp vào năm 2012. Mãi đến năm 2015, Hùng Rô mới bán được bức tranh đầu tiên với mức giá 15 triệu đồng. Nếu không có đủ đam mê và quyết tâm, khó mà đi theo con đường văn nghệ một cách chuyên nghiệp, bởi làm họa sĩ tài tử thì dễ dàng và vui vẻ, nhưng để sống trọn thời gian như một cái nghề, không hề đơn giản.
Khi tìm ra được nguồn mạch để trở về thiên nhiên, để vẽ nên chất nhạc của núi rừng, của biển cả, Hùng Rô đã gần như vẽ ngày đêm, vẽ nhiều đến mức không còn nhớ bao nhiêu bức. Làm chủ một kỹ thuật đặc biệt, vẽ rất nhanh, nhiều bức chỉ đôi mươi phút đã thành hình căn bản, lại có một sức khỏe nền tảng tốt và cảm xúc thì luôn dạt dào, nên xưởng vẽ lúc nào cũng tràn ngập tranh. Hơn nữa, cái năng lượng tích cực và tình yêu dành cho thiên nhiên một cách cuồng nhiệt cũng đang mang lại ánh sáng, sự lan tỏa cho người xem tranh. Bán được tranh mang lại cho Hùng Rô các động lực để vẽ, ít nhất là ở khía cạnh tái đầu tư vật liệu và sự trống trải của xưởng vẽ.
Vào xưởng là để vẽ, Hùng Rô thích thú với việc vẽ hàng ngày, nhưng cứ sau một đợt triển lãm hoặc bán tranh, thấy trống trải hơn một chút, Hùng Rô lại vẽ cuồng nhiệt hơn. Nhìn xưởng trống trải là anh có cảm giác như mình đang lơ là, đang đánh mất cái ước mơ từ bé, thể là phải vẽ bù. Dù luôn đến xưởng đều đặn, nhưng Hùng Rô không miễn cưỡng vẽ, chỉ vẽ khi có hứng, không hứng thì chơi đàn, thì ngẫm ngợi, thì bay bổng cùng mộng tưởng. Ngay cả khi cà phê hoặc bia bọt với bạn bè, Hùng Rô cũng tìm cách gợi hứng, nuôi dưỡng cảm xúc để không bị mất nhịp vẽ, nên nhiều khi vừa tỉnh say, anh đã có 1-2 bức tranh thật thoáng đạt.
Kinh qua nhiều ngôn ngữ, bút pháp và chất liệu, đến với acrylic và ấn tượng/trừu tượng, rồi trừu tượng/biểu hiện như lúc này, Hùng Rô đang lột tả rất mượt mà tâm cảnh của mình. Bên trong cái diện mạo có nét nghệ sĩ núi rừng, có chút gân guốc của võ sĩ, là một sự bay bổng, lãng du như Từ Thức lạc cõi tiên, cõi mộng. Chính đặc trưng mau khô của vật liệu acrylic và tinh thần tự do, rộng mở của trừu tượng, Hùng Rô đang khai thác được tối đa tốc độ cuộn chảy của cảm xúc. Bởi có những vệt sóng, những cơn gió, những màu sắc… thoáng qua cùng giai điệu âm nhạc trong tâm tưởng, không nhanh chóng nắm bắt, sẽ vụt mất, hoặc trơ lỳ xảm xúc.
Vì vẽ nhanh, nên Hùng Rô cũng nhanh chóng cảm nhận được bức nào không đạt, để không vẽ nữa. Dù kỹ thuật điêu luyện, nhưng Hùng Rô không muốn dùng kỹ thuật để “cầm tù” cảm xúc, mà cứ để tuôn chảy, bức nào thì không ứng thì bỏ, vẽ ngay bức khác. Việc thanh lọc có vẻ hơi tốn kém này đã giúp Hùng Rô dễ chạm đến các tranh mà bản thân thấy ưng ý hơn. “Hoa nở mà không tươi thắm, chim bay mà không tự do, sóng vỗ mà không rì rào, rừng núi mà không bạt ngàn… thì còn gì là tự nhiên nữa” - Hùng Rô nói.
Chàng trai Phú Thọ chọn Hà Nội lập nghiệp, bắt đầu con đường hội họa chuyên nghiệp của mình bằng việc vẽ phố, rồi 4-5 năm sau thì tìm về với thiên nhiên, về với Phật tính. Để bây giờ, ở ngưỡng cửa chín muồi của “tứ thập nhi bất hoặc”, Hùng Rô đang vẽ tâm cảnh của mình. Nhiều bức ta thấy Hùng Rô đang hiện diện trong ấy, hòa nhập với núi rừng, với biển trời. Nếu “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ” là một trải nghiệm đúng, thì xem tranh của Hùng Rô hiện nay, thấy anh đang vui, đúng hơn, đang hoan lạc, tích cực.
J Art Space (t/h)
Link nội dung: https://kinhtevadoisong.vn/thien-nhien-cau-chuyen-tinh-yeu-cua-hung-ro-tai-j-art-space-a128001.html