Nhà tôi có hai anh em trai, tôi kết hôn trước còn em trai vẫn độc thân. Bố tôi mất rồi, tài sản của ông bà có mảnh đất đang ở, mẹ nói sau này cũng sẽ là của vợ chồng tôi. Ông bà không có nhiều của cải, mỗi mảnh đất không thể bán đi chia đôi. Em tôi ở riêng thì cố gắng tự lập, tính ra cũng hợp tình hợp lý.
Với suy nghĩ như vậy, sau 4 năm cưới nhau hai vợ chồng tôi dành dụm được một khoản tiền, quyết định vay mượn thêm xây nhà mới trên mảnh đất của bố mẹ. Căn nhà đã cũ rồi lại chật chội, chúng tôi mới sinh một đứa mà con không có phòng riêng, 3 tuổi rồi vẫn ngủ chung với bố mẹ.
Mẹ vô cùng vui mừng vì các con biết xây dựng, vun vén cho tương lai. Sau gần một năm, căn nhà mới cũng đã hoàn thiện, đẹp đẽ khang trang, trị giá 1 tỷ rưỡi. Sau khi chúng tôi xây xong nhà được mấy tháng thì em trai đưa bạn gái về ra mắt và từ ấy thái độ của mẹ tôi với các con thay đổi hoàn toàn.
Bà liên tục kiếm cớ gây sự với con trai và con dâu. Chúng tôi cảm nhận rõ ràng mẹ bắt bẻ vô cớ nhưng phận làm con, thôi thì cố gắng nhẫn nhịn. Người già tính khí thất thường mà.
Rồi chỉ vì một sự việc nhỏ, vợ tôi có cãi lại vài câu khi mẹ mắng cô ấy quá vô lý, bà đùng đùng ném đồ đạc đuổi vợ chồng tôi ra khỏi nhà.
Bà mắng cô ấy hỗn láo không tôn trọng mẹ chồng, muốn trèo lên đầu lên cổ bà.
Bà không thể chấp nhận một cô con dâu như vậy nữa. Tôi khuyên nhủ ai ngờ bà còn tát cả con trai, mắng tôi không biết dạy vợ, bà không muốn nhìn mặt đứa con như tôi nữa.
Lúc ấy chúng tôi mới ý thức được mẹ thực sự muốn đẩy chúng tôi ra khỏi nhà. Vợ chồng tôi chưa kịp nói gì thì mẹ đã hùng hồn tuyên bố: “Mảnh đất này mang tên tôi, tôi hoàn toàn có quyền đuổi anh chị đi. Tài sản của tôi cho ai đó là quyền của tôi, anh chị phận làm con không được đòi hỏi. Đợi thằng út cưới xong, vợ chồng nó sẽ sống với tôi”.
Tôi bàng hoàng nhận ra ý đồ thật sự của mẹ. Tôi đã quên mất một điều, trước nay mẹ vẫn quý con trai út, thiên vị chú ấy. Vậy ra chuyện mẹ bảo tài sản sau này để cho chúng tôi chỉ là lừa dối. Nhà đã xây xong, em trai tôi lại sắp cưới vợ, mẹ vội vàng kiếm cớ đuổi chúng tôi ra ngoài ở riêng.
Tôi rất buồn vì mẹ đối xử thiên vị, còn muốn lấy của vợ chồng tôi cho con út. Nhưng dẫu sao đó cũng là mẹ ruột và em ruột mình, tôi chỉ còn cách cắn răng chấp nhận thiệt thòi.
Đang định khuyên nhủ vợ chấp nhận thì vợ tôi nhìn mẹ chồng bình tĩnh cười lên tiếng:
"Nếu mẹ đã nói vậy, chúng con sẽ đưa cháu ra ngoài ở, từ nay không bao giờ quay trở lại đây nữa. Căn nhà này chúng con bỏ ra 1 tỷ rưỡi để xây mới, bây giờ chúng con không được sử dụng, là vợ chồng chú hai ở. Xét về cả tình và lý, chúng con không cần phải lo nhà ở cho vợ chồng chú ấy.
Bây giờ con cho chú ấy 2 sự lựa chọn, một là chú ấy trả vợ chồng con tiền rồi nhận nhà. Nếu không muốn trả mà vẫn muốn ở nhà đẹp, vậy thì số tiền này chúng con sẽ quy vào tiền báo hiếu mẹ từ nay cho đến hết đời.
Mẹ xem, chúng con không được hưởng tài sản nhưng trách nhiệm báo hiếu, lo lắng cho mẹ vẫn thực hiện đầy đủ, vậy là đáng mặt anh cả lắm rồi. Sau này có bất cứ chuyện gì sẽ do chú hai một mình đứng ra giải quyết.
Nếu anh không đồng ý với phương án nào, vậy thì chúng ta ly hôn. Tôi không thể sống cả đời nai lưng ra làm cung phụng cho nhà chồng được! Phần nợ anh tự một mình gánh hết đi, vì nợ đó là vay xây nhà cho em trai anh đấy!".
Câu cuối vợ quay sang nói với chồng, tôi tái mặt nghẹn họng không nói được gì. Còn mẹ thì run rẩy không thể tin nổi cô con dâu vốn hiền lành hiếu thảo lại có thể cứng rắn đến mức đó.
Tôi là con trai nên hiểu suy nghĩ của mẹ chứ. Bà cho rằng chúng tôi phận làm con sẽ không bao giờ bỏ được chữ “hiếu”, kể cả bây giờ tay trắng ra ngoài, sau này có chuyện gì bà gọi đến thì tôi vẫn phải chịu trách nhiệm.
Nhưng vợ tôi đã tuyên bố chặn hết mọi đường lui của tôi và mẹ. Nếu tôi chọn đứng về phía gia đình thì sẽ mất vợ con. Hiện tại chúng tôi đã ra ngoài ở và cô ấy vẫn đợi câu trả lời từ chồng. Nhưng tôi không biết phải quyết định ra sao, xin hãy cho tôi lời khuyên!
Quỳnh Chi (ghi) (Arttimes)
Link nội dung: https://kinhtevadoisong.vn/vay-tien-xay-nha-xong-thi-me-chong-lon-tieng-duoi-nang-dau-chi-cuoi-khay-a78222.html