Lúc mới yêu anh, tôi đã biết cuộc tình này sẽ gặp nhiều sóng gió vì nhà tôi và nhà anh không “môn đăng hộ đối”. Gia đình anh có điều kiện, bố mẹ kinh doanh lớn trên phố huyện còn bố mẹ tôi là thợ xây, tiền kiếm được chỉ đủ ăn đủ tiêu, vất vả lắm mới nuôi được 2 đứa con lên đại học.
Dẫu vậy, trước sự theo đuổi quyết liệt của anh tôi vẫn không cưỡng lại được mà đồng ý yêu anh. Anh hiền lành, chiều chuộng tôi từng chút một khiến tôi ngập tràn hạnh phúc.
Yêu nhau một thời gian, anh đưa tôi về nhà ra mắt. Không nằm ngoài dự đoán, gia đình anh không ai ưa tôi, chê tôi nghèo hèn. Thậm chí, mẹ anh còn bảo tôi là “đũa mốc mà đòi chòi mâm son”.
Mẹ chồng tương lai nói không chút kiêng dè, chẳng chừa lại cho tôi chút mặt mũi nào.
Nếu như người ta, đáng lẽ từ lúc ấy đã chia tay luôn rồi nhưng trước sự năn nỉ, động viên và lời hứa hẹn của bạn trai, tôi vẫn tiếp tục mối quan hệ này, hi vọng một ngày nào đó gia đình anh sẽ thay đổi cách nhìn và chấp nhận tôi.
Sau đó tôi dính bầu, nhà anh đành phải cho cưới dù chẳng mấy vui vẻ gì. Còn tôi luôn tự an ủi bản thân rằng cưới xin xong là mọi chuyện sẽ ổn định, sau này hai vợ chồng ra riêng, không phải đụng mặt mẹ chồng mỗi ngày thì chẳng có vấn đề gì. Thế nhưng, tôi đã quá ngây thơ rồi.
Sau khi hai bên gia đình tổ chức ăn hỏi, mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường cho đến một tuần trước đám cưới. Hôm đó, mẹ anh gọi tôi qua nhà ăn cơm để bàn bạc thêm về chuyện cưới xin. Dù sắp chính thức là người một nhà nhưng nói thật, khi tiếp xúc với mẹ anh, tôi vẫn cảm thấy rất áp lực, nhưng bà đã gọi thì tôi đành qua. Đến nhà, chưa ăn uống gì thì mẹ anh gọi tôi và anh ra nói chuyện riêng.
- Trước đám cưới, tôi muốn nói thẳng với cô mấy điều thế này để cô về nói lại với gia đình bên ấy. Thứ nhất, về số người đi đưa dâu, nhà cô giới hạn tầm chục người thôi. Nhà tôi chỉ cho 2 mâm cỗ, chứ kéo cả đoàn sang cũng chẳng để làm gì rồi lại tốn cỗ nhà tôi.
Thứ hai, tôi sẽ tặng 2 sổ đỏ, 10 cây vàng trên sân khấu. Nhà cô nghèo kiết xác, chắc gì đã tặng được 5 chỉ vàng. Tôi trao trên sân khấu coi như trao luôn phần của nhà cô, nhưng mà tặng là tặng giả cho đẹp mặt đôi bên khỏi người ta chê cười, lại bảo nhà này giàu mà bạc đãi con dâu. Xong xuôi thì cô tháo ra trả lại hết cho tôi. Kết thông gia với nhà cô là tôi xuống nước lắm rồi, còn sợ bị người ta cười cho thối mũi đây này.
Nghe xong những lời mẹ chồng tương lai nói, tôi uất ức đến nghẹn họng vì thấy bà coi thường nhà tôi quá đáng.
Nhìn sang chồng sắp cưới, anh liên tục gật gù, coi lời mẹ nói là đúng khiến tôi càng chán ngán đến cùng cực nên hủy hôn luôn rồi chào ra về.
Về đến nhà, tôi kể lại đầu đuôi câu chuyện cho bố mẹ nghe và nói rằng tôi sẽ làm mẹ đơn thân. Bố mẹ tuy buồn nhưng vẫn tôn trọng ý kiến của tôi.
Những tưởng mọi việc như vậy đã xong xuôi, tôi và anh không còn dính dáng gì tới nhau nữa. Nào ngờ đâu, 2 ngày sau người chồng “hụt” liền nhắn tin tới đòi tiền tôi.
- Tiền chụp ảnh cưới hết 12 triệu thì hai đứa chia đôi ra, còn 5 triệu để cô thuê váy cưới, trang điểm thì cô gửi lại cho tôi. Hai đứa làm lễ ăn hỏi, bỏ lễ đen rồi thì tiền đó nhà cô hoàn trả lại hết cho nhà tôi.
Mấy hộp sữa bầu cô uống hết rồi thì coi như thôi, tiền siêu âm tôi cũng không tính toán làm gì. Còn về đứa trẻ thì cô tự nuôi, sau này đừng ôm con đến nhà tôi đòi hỏi, nhà tôi không nhận đâu.
Tiền lễ đen anh ta không nhắc tôi cũng sẽ chủ động mang đến trả cho đỡ mang tiếng, nhưng không ngờ các khoản khác anh ta cũng đòi chia đôi để lấy lại tiền. Tức hơn là anh ta còn có thể thốt ra những lời nói vô tình với đứa con chưa chào đời.
Nhưng sau khi suy đi ngẫm lại, tôi lại cảm thấy may mắn vì đã sáng suốt hủy hôn, chứ lấy một người chồng như thế này thì sau này cũng chẳng có hạnh phúc. Còn con tôi vẫn kiên quyết giữ và sẽ cố gắng nuôi dưỡng nó thành người.