Tôi và chồng kết hôn đã được gần 6 năm. Chúng tôi đến với nhau bằng tình yêu.
Những năm đầu sau khi kết hôn, hai vợ chồng rất hạnh phúc, không có bất cứ điều gì phải phàn nàn. Anh làm ở một công ty nước ngoài, mức lương cao nên tiền tôi kiếm được chỉ là "phụ họa" cho kinh tế gia đình.
Anh cho tôi và con mọi thứ hàng hiệu, từ túi xách, giày dép, quần áo... Với nhiều phụ nữ khác, quà tặng đắt tiền có thể là niềm mơ ước. Còn với tôi, những thứ đó nhiều đến nỗi không còn chỗ để.
Ngoài quan tâm vợ bằng những món quà, anh là người hết lòng vì gia đình. Là đàn ông nhưng anh không ngại vào bếp, dạy con học hay đi đổ rác. Trong mắt mọi người và gia đình bên ngoại, anh là chàng rể đáng ngưỡng mộ, vừa tốt tính, vừa biết kiếm tiền.
Thế nhưng, vài năm trở lại đây, chuyện ân ái của vợ chồng tôi cứ thưa thớt dần.
Ban đầu, anh lấy cớ là bận công việc, căng thẳng vì kế hoạch dự án. Tôi thông cảm vì không có hứng thú không thể thăng hoa.
Khi dự án đã kết thúc, công việc rảnh hơn, anh cũng chẳng mấy chú ý đến "chuyện chăn gối". Tôi không phải là người có ham muốn quá cao, song tình dục là một phần quan trọng của đời sống hôn nhân. Dù không nhiều đi chăng nữa, vợ chồng cũng nên gần gũi mỗi tuần vài lần.
Tần suất ân ái của vợ chồng tôi từ vài ba lần mỗi tuần, dần dần giảm xuống một lần và bây giờ có những tháng không chạm vào nhau.
Tôi từng hỏi anh nhiều lần về lý do đằng sau. Tuy nhiên, chồng khẳng định không có bồ bịch bên ngoài, chỉ là ham muốn giảm sút nghiêm trọng, không rõ lý do. Anh từng thổ lộ, có những lúc cố gồng lên để đạt cảm giác "mãnh liệt" như trước, song vài giây sau lại trôi tuột cảm xúc.
Nghe anh nói, tôi cảm thấy sự bất lực đến xót xa. Tôi thử đủ mọi cách, tham khảo thầy thuốc cho đến sách vở, Internet nhưng kết quả không cải thiện. Cuộc sống vẫn đầm ấm, kinh tế không phải lo, song vợ chồng như hai người bạn mỗi khi nằm trên giường.
Với nhiều người, đôi khi gặp căng thẳng hay tranh cãi trong cuộc sống, chuyện ân ái là "liều thuốc" giải tỏa đơn giản nhất. Trong khi đó, vợ chồng tôi lại không thể dùng phương pháp đó. Lâu dần, khi chúng tôi bước vào phòng ngủ, mang theo nỗi bực dọc, nguyên nhân chỉ vì tâm sinh lý trục trặc.
Cuộc sống gia đình trên bề nổi là hạnh phúc nhưng bên dưới lại là sóng ngầm âm ỉ. Tôi chỉ còn biết trông chờ vào những cuộc đi chơi với bạn bè, đồng nghiệp nhằm mang đến cho bản thân một chút giải tỏa trong tâm hồn.
Cách đây một tháng, lớp cấp 3 của tôi tổ chức họp mặt sau 10 năm ra trường.
Được trở về gặp thầy cô, bạn bè và lớp học cũ nên tôi đăng ký ngay. Dẫu "chuyện ấy" không chiều được vợ, mỗi khi tôi vắng nhà, chồng đều lo chu toàn việc bếp núc, nhà cửa và con cái. Tôi lại tự an ủi, không được mặt này còn có mặt khác bù vào, đành hài lòng với những gì đang có.
Thời còn là học sinh, tôi có tình cảm với một chàng trai cùng lớp. Sau khi lên đại học, chúng tôi vẫn tiếp tục tình cảm yêu đương suốt 4 năm. Đúng thời điểm ra trường, những giận hờn vu vơ của tuổi thiếu chín chắn khiến chúng tôi "đường ai nấy đi".
Nếu được hỏi quên hẳn người cũ hay chưa, tôi dám khẳng định không thể quên hoàn toàn. Bóng dáng, hình ảnh, sự quan tâm, chiều chuộng đó kéo dài nhiều năm, làm sao có thể xóa sạch.
Ngày họp lớp, tôi và anh chàng đó chạm mặt nhau. Bây giờ, cả hai đều đã có gia đình riêng, song cảm xúc của tình yêu ít nhiều vẫn còn đọng lại.
Buổi họp lớp kéo dài hai ngày một đêm nên chúng tôi có dịp ôn lại nhiều kỷ niệm cũ. Đám bạn trong lớp chép miệng tiếc nuối cho cặp chúng tôi. Giá như cố gắng thêm một chút, lớp cấp 3 đã có một đôi nên vợ nên chồng.
Sau cuộc tụ tập cùng các bạn trong lớp, chúng tôi hẹn riêng ra bờ biển để tâm sự. Trong hơi men chuếnh choáng, tôi cảm giác như sống lại những ngày hẹn hò, gần gũi nhau thời sinh viên.
Tôi gục đầu bên vai của bạn trai cũ, tỉ tê đủ chuyện. Cả hai tiếc nuối vì không thể vượt qua những dỗi hờn vụn vặt để rồi đánh rơi nhau trên con đường tình yêu.
Bằng bản năng và cảm xúc, tôi ôm chầm bạn trai cũ rồi bật khóc. Tôi khóc vì tiếc chuyện tình không đi đến đâu, nhưng phần lớn là vì cảm giác không được gần gũi một người đàn ông suốt thời gian dài.
Đêm hôm đó, chúng tôi dắt tay vào một khách sạn và chuyện gì đến cũng sẽ đến. Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy với cảm giác tội lỗi. Tôi nghĩ đến việc mình vừa làm đêm qua với bạn trai cũ, trong khi chồng con ở nhà tự chăm sóc nhau.
Thế nhưng đã lâu lắm rồi, tôi mới được hạnh phúc trong cuộc "ân ái" đến vậy.
Tôi được thỏa mãn và sống trong sự yêu đương mãnh liệt của hai người khác giới.
Bạn trai cũ tâm sự, cuộc hôn nhân hiện tại hạnh phúc nhưng vẫn không thể quên được tôi. Tôi thừa nhận chưa thể xóa hết mọi ký ức trong lòng. Chỉ có một điều, cuộc sống của cả hai đã khác, trách nhiệm với gia đình không thể cho mình buông thả.
Tôi kể cho bạn trai cũ nghe về cuộc sống của vợ chồng tôi. Anh động viên và vỗ về tôi. Ánh mắt đồng cảm, bàn tay ấm áp của anh khiến tôi lâng lâng, chìm trong ảo ảnh tình ái.
Trước khi trả phòng, bạn trai cũ đề nghị thường xuyên gặp gỡ để giúp nhau giải tỏa cảm xúc nhưng tôi không đưa ra câu trả lời.
Giả sử tôi muốn như vậy đi chăng nữa, lương tâm cũng không cho phép mình được sống theo bản năng. Bởi tôi là một người vợ, bên cạnh tôi là chồng và con. Tôi không thể tự cho phép mình làm những điều có lỗi với họ.
Tuy nhiên, lần "ân ái" với bạn trai cũ sau nhiều năm chia tay khiến tôi có một suy nghĩa khác. Tôi nhớ rất nhiều về đêm hôm đó mỗi khi nằm trên giường, trong căn phòng ngủ lạnh lẽo, thiếu đi "ngọn lửa" tình yêu của chồng.
Thậm chí, có lúc tôi ước được gặp bạn trai cũ nhiều hơn để sống thật với cảm xúc trên giường của chính mình.
Tôi đang suy nghĩ liệu có nên bỏ chồng để tìm hạnh phúc mới hay tiếp tục lén lút gặp bạn trai cũ vì chồng không thể mang đến những "cuộc vui" đúng nghĩa.