Vợ chồng tôi kết hôn đã 5 năm, đến với nhau bằng tình yêu, không phải do mai mối và khi mới cưới, chuyện ân ái khá đều đặn.
Cuộc sống hôn nhân sau khi cưới trôi qua êm đềm. Chồng làm kinh doanh, tôi làm văn phòng, kinh tế thoải mái, có của ăn của để.
Sau khi hai đứa con chào đời, vợ chồng tôi bận rộn với việc chăm sóc các bé. Khoảng cách sinh quá gần nên hầu như chúng tôi không có thời gian đi chơi và dành cho nhau.
Ai đã chăm sóc con nhỏ cũng hiểu, trẻ con bị ốm đau là chuyện thường. Khi con ốm, cả nhà lao tâm khổ tứ, thức trắng đêm, ra vào bệnh viện như cơm bữa. Cho nên, vợ chồng muốn lãng mạn như thời mới cưới thật sự không dễ.
Từ ngày tôi sinh con, vợ chồng chẳng ân ái với nhau.
Anh và tôi dường như có khoảng cách về chuyện ân ái. Có những khi bên nhau, tôi hỏi lý do, anh chỉ buông một câu: "Anh cảm thấy mệt".
Anh bảo, hai vợ chồng quá đau đầu với con cái, đợi con lớn hơn sẽ bù đắp lại khoảng thời gian này. Chồng không muốn hôn nhân tan vỡ nên đề nghị: "Em cứ cố gắng bận rộn hơn, chắc chắn sẽ không còn nghĩ đến chuyện gì khác".
Tôi hơi bất ngờ về đề nghị của anh nhưng không còn phương án nào khác Thực lòng, tôi nhận thấy, trong cuộc sống hôn nhân, quá lạnh nhạt chuyện ân ái dường như mất đi một chút gia vị.
Nghĩ vậy nhưng tôi không dám nói với chồng vì không muốn anh bận tâm quá nhiều. Tôi hiểu ngoài áp lực từ chuyện con cái, việc làm ăn của anh thời gian gần đây cũng không được "thuận buồm xuôi gió".
Bạn bè tôi nghi ngờ anh có vấn đề gì đó hay thay lòng đổi dạ. Tuy vậy, là người sống cùng anh nhiều năm, tôi tin tưởng ông xã tuyệt đối. Tôi nghĩ những biểu hiện thay đổi của anh có thể là do tuổi tác. Thêm nữa, tôi không dám đòi hỏi vì sợ dẫn đến chuyện ly hôn nếu ép anh quá đà.
Tôi đang gần như phụ thuộc kinh tế của chồng. Hàng tháng, mức lương của tôi chỉ đủ trang trải bỉm sữa cho con. Số tiền cho bản thân và chi tiêu đều do anh đưa.
Với tôi, chuyện nhận tiền từ chồng đã là áp lực lớn. Đôi khi, tôi cảm thấy ngại nhưng hiện tại chưa thể làm được gì vì con còn quá nhỏ. Mặt khác, tôi cũng là túyp phụ nữ cam chịu, không muốn và không đủ can đảm làm mẹ đơn thân.
Bạn bè khuyên tôi nên xem lại mối quan hệ vợ chồng này. Thú thực có những khi tôi cảm thấy mệt mỏi nhưng cố gắng lý trí để nhìn ra điểm tốt của chồng với gia đình hơn là chỉ quan tâm chuyện ân ái.
Cho đến thời điểm hiện tại, gia đình hai bên nhìn vào chúng tôi đều ngưỡng mộ. Nhưng mấy ai thấu hiểu được nỗi lòng của người vợ như tôi.
Tôi đang cố gắng làm theo lời đề nghị của chồng, dành thời gian nhiều hơn cho các con, thêm chút thời gian đi tập thể dục.
Có lẽ khi bận rộn hơn, tôi sẽ quên đi sự thiếu thốn ân ái của chồng.
Đó cũng là cách đơn giản để giữ gìn hôn nhân. Nếu tôi không làm vậy, sự đổ vỡ có thể đến bất cứ lúc nào. Người thiệt sẽ là chính mình. Nếu ly hôn, tôi sẽ phải vất vả, cáng đáng nuôi con trong khi kinh tế không vững.
Nhiều người thân thiết bảo tôi dại, không cần khổ như vậy. Tuy nhiên, ai trong cuộc mới hiểu rằng, không thể vì một lý do không đáng mà quyết định ly hôn. Bản thân muốn làm gì cũng phải nghĩ đến mình và con.
Tôi nghĩ thà cam chịu cuộc sống lạnh nhạt như bây giờ còn hơn phải bươn chải một mình nuôi con.