Năm 2001, khi ở tuổi 32, Hoàng Võ mới bắt đầu theo đuổi niềm đam mê trải nghiệm nghệ thuật của mình. Cọ, giấy, toan và màu vẽ đã trở thành những vật bất ly thân với anh từ đây. Càng dấn thân vào hội hoạ, hoạ sĩ phát hiện ra mình có thể vẽ hàng ngày, hàng giờ không chán, cứ như thể trong tiềm thức, anh luôn hối hả níu giữ những trải nghiệm, mơ ước, những điều tốt đẹp đang dần trôi khỏi cuộc đời vốn hữu hạn. Anh thể nghiệm trên nhiều chất liệu như màu nước, sơn dầu, acrylic, than, chì, phấn màu…
Hoàng Võ quan niệm: “Hội họa, bản thân của nó đã là sự dẫn dắt con người hướng đến những gì đẹp đẽ nhất, lương thiện nhất; có thể hướng đến tột cùng vương giả hoặc rất đỗi bình thường. Hội hoạ, với tôi, không chỉ là nghề, là đam mê, mà còn là nơi trú ẩn an toàn nhất. Nơi đó, tôi tha hồ bộc lộ những góc cạnh khác nhau của bản ngã.
Tôi không rõ là “cái đẹp/nghệ thuật/hội họa có cứu rỗi thế giới” hay không; riêng cá nhân mình, tôi mang ơn hội họa. Đó không chỉ là đam mê, là nghề, là nghiệp, mà còn là thói quen, là hơi thở, là cuộc sống của tôi”.
Hoàng Võ thực sự bắt đầu sáng tác tranh từ năm 2011, nhưng với sức làm việc mạnh mẽ, dồi dào, nên đã có hàng trăm tác phẩm, nhiều chủ đề, thể loại, chất liệu... Đây là triển lãm cá nhân lần thứ hai của anh, sau Những góc đời (Pieces Of Life) tại TP.HCM năm 2016.
Triển lãm Vũ điệu hoang dã (Wild Dance) bày khoảng 70 tác phẩm, hầu hết là tranh trừu tượng, được sáng tác trong khoảng 3 năm gần đây. Có chất liệu acrylic, có tổng hợp, có màu nước, có giấy dó… Rất nhiều tác phẩm được tác giả giấu rất kỹ, chưa hề được công bố ở đâu, nên hy vọng sẽ gây bất ngờ, thú vị cho người xem.
Tên cuộc triển lãm Vũ điệu hoang dã lần này như cách mà tranh của Hoàng Võ thể hiện: những điệu múa của thiên nhiên, của sắc màu, của năng lượng tích cực luôn chực chờ bùng nổ. Hy vọng nó cũng sẽ truyền tải mạnh mẽ nguồn năng lượng tích cực này đến người xem.
Hoàng Võ nói thêm: “Suy cho cùng, trong hội họa, các trường phái, chất liệu biểu đạt, thủ pháp ngẫu hứng hoặc những bố cục đầy toan tính, những dessin vững vàng, những sắc màu lộng lẫy hoặc trầm tư đơn sắc… tất thảy đều hầu mang đến sự rung động, thấu cảm cho người thưởng lãm mỹ thuật.
Vốn tham lam và “hay quậy phá”, tôi tiếp cận và thực hành hội họa theo nhiều cách, nhiều kiểu. Tôi thỏa thích vui chơi… một cách nghiêm túc.
Nếu lần trước tôi bày đa số tranh vẽ người, thì lần này tôi bày nhiều thứ, trừ… người! Thiên nhiên, với lòng bao dung vô hạn, luôn bên cạnh, bao bọc, nuôi nấng và tha thứ cho loài người chúng ta. Thiên nhiên, không chỉ hùng vĩ, kỳ bí, còn quyến rũ, kiêu sa, huyền ảo đầy mê hoặc. Thiên nhiên, không chỉ hoang sơ, thơ mộng, còn giàu có vô cùng... Nhưng, với sự tham lam vô độ và tàn bạo vô lương, với những tranh đoạt tàn khốc trên thân thể thiên nhiên, thì chừng như, đường về tương lai của loài người, xem ra, còn mờ mịt lắm. Bao giờ loài người chúng ta mới thôi giày xéo thiên nhiên? Mới thôi thản nhiên trước những cơn co giật quằn quại của rừng sâu, núi thẳm, biển xanh? Bao giờ, loài người chúng ta mới tử tế với thiên nhiên? Bao giờ mới được trở lại cùng các vũ điệu hoang dã?”
Xem các tranh trong Vũ điệu hoang dã, họa sĩ Lê Thị Kim Bạch nhận xét: “74 tranh là 74 vẻ đẹp khác nhau, từ những ấn tượng thị giác cuốn hút, từ tương quan (đậm-nhạt; sáng-tối; nóng-lạnh…) đến bút pháp linh hoạt và mạnh mẽ, mang lại những rung động đẹp trong cảm xúc. Hoàng Võ đã mang đến sự bất ngờ lớn cho người xem khi đột ngột bày loạt tranh trừu tượng trong lần triển lãm này, vì trước đó, năm 2016, anh từng triển lãm cá nhân với cả trăm bức chân dung, và luôn thể hiện thế mạnh về vẽ người theo phong cách thực.
Những vệt cọ, những mảng màu của Hoàng Võ phóng khoáng và tung tẩy, nhưng không phải là sự bôi vẽ tùy tiện, mà người xem sẽ nhìn và cảm được những hàng liễu rủ bên cạnh dòng sông, là những đàn cá, những cơn sóng biển gầm gào, những núi đồi xa thẳm…Trừu tượng của Hoàng Võ là thể loại TRỪU TƯỢNG CÓ HÌNH và làm rung động người xem. Mỗi người xem sẽ có quan điểm về nghệ thuật, về hội hoạ khác nhau, nhưng vẫn hy vọng là với Vũ điệu hoang dã, Hoàng Võ sẽ chinh phục hầu hết người xem”.
Họa sĩ Ngô Đồng thì nhân xét: “Thấy tranh Hoàng Võ, trong lòng chợt bật ra ý nghĩ: Tay đồng nghiệp to con này chơi chiêu gì mà có vẻ "hô phong hoán vũ" - gọi gió đảo mưa ác liệt nhở. Ở loạt tranh này nhận ngay ra một Hoàng Võ vạm vỡ, khoáng đạt những cảm xúc nội tâm mạnh mẽ, cũng có thể mượn một chút “nguyên cớ” từ thiên nhiên, từ cuộc sống, nhưng trên hết vẫn là những rung động có thật, sâu xa trong bản năng, trong cõi riêng của tác giả. Thật sự khó nắm bắt hoặc quy vào, mà chỉ có thể mượn thứ ngôn ngữ hội họa thuần túy để biểu hiện nó ra một cách trực tiếp, nhanh chóng, thậm chí choáng ngợp những khi xúc cảm dâng trào.
Xem loạt tranh này của họa sĩ Hoàng Võ, người xem sẽ dễ "tiếp cận" nếu hãy tự buông lỏng mình, trả mọi cảm xúc của mình về 0, không vướng bận một chút "định dạng" nào trước cả, hãy đến với nó bằng tâm thế tự do, đừng cố chấp rằng thì là "cái này là cái chi”, “tác giả vẽ cái gì ấy nhể”... Mà hãy "đọc" nó như nghe những bản nhạc không lời với chỗ này thì ầm ào cuồn cuộn, chỗ khác lại thảnh thơi tiếng suối, chỗ nọ thì ào ạt cuồng phong, có chỗ lại đô thị vuông tròn đan xen tí tách.
Một chút riêng tư đặc biệt trong cảm xúc: tôi đã bị tranh của Hoàng Võ cuốn vào một cách lạ lùng, không dừng xem từng tranh lâu được, cứ xem bức này đã thấy bức kia gọi đến, cứ thế, cứ thế xem hơn 70 bức tranh trong tổng phổ chung mà thấy thời gian như bỗng bằng không”.
Theo họa sĩ Thái Vĩnh Thành thì: “Tôi thực sự khâm phục sức làm việc của người đàn ông này! Anh sáng tác tranh bằng nhiều chất liệu, chủ đề phong phú và kích thước tranh cũng đa dạng, từ những bức màu nước nho nhỏ xinh xinh cho đến những tác phẩm sơn dầu, chất liệu tổng hợp rộng dài vài ba mét…
Trong kho tàng hàng trăm tác phẩm ấy thì mảng trừu tượng của anh thực sự đã hoàn toàn chinh phục được tôi! Ngắm tranh anh sẽ thấy rất nhiều cảm xúc: Những trào dâng mãnh liệt bên cạnh sự cô đọng sâu lắng nồng nàn… Trên mặt toan là những nhát màu mạnh mẽ được đan xen khéo léo với những vệt loang mềm mại uốn lượn tỉ mỉ buông lơi… Anh đã kết hợp chúng nhuần nhuyễn trong nhiều gam màu phong phú nóng,lạnh,trung gian… Để tạo nên hiệu ứng thẩm mỹ vô cùng đặc biệt,gây ấn tượng ngay lập tức đến cảm xúc & tinh thần người xem”.
Còn với tiến sĩ nghệ thuật Nguyễn Hồng Ngọc: “Trong bối cảnh chung của mỹ thuật VN hiện tại, bầu không khí mang tinh thần “chiết trung” (eclecticism), pha trộn, hội nhập dường như là xu hướng đang có ưu thế lan toả trong một thế giới nghệ thuật đầy ắp hình ảnh, ngập tràn thông tin. Khuynh hướng này được hiểu là một cách tiếp cận linh hoạt, phóng khoáng, thể nghiệm đa dạng nhiều phong cách, khuyến khích người nghệ sĩ sử dụng mọi phương tiện mà họ yêu thích, đề cao tính cá nhân, tự do trong xử lý chất liệu tạo hình, kết hợp nhiều yếu tố để tạo nên tác phẩm.
Hội hoạ của Hoàng Võ đi trên con đường mấp mé trong ranh giới giữa biểu hình và trừu tượng hoá, có lẽ cũng không nằm ngoài xu thế chiết trung này. Lối tạo hình của anh là thứ ngôn ngữ tự do bày tỏ, tự do tìm tòi khám phá thế giới tưởng tượng, bao ký ức tưởng chừng đã mất, những ước vọng, những yêu thương ấp ủ đắm say và dường như không thích dừng lại ở một bút pháp cố định nào. Sáng tác của anh cho ta cảm nhận được nguồn năng lượng tràn đầy sức sống, một đời sống tinh thần hồn nhiên trong trẻo, lan toả trên bề mặt tranh bằng bút pháp khoáng hoạt rất mực biểu cảm”.
Họa sĩ Lê Hải Triều: “Chơi với nhau lâu rồi nên tôi thấy được ngôn ngữ vẽ của anh ít phần. Trái với bên ngoài mạnh về lý trí, hiểu về tâm lý cũng như quan sát cuộc sống phải nói hàng giỏi lắm, nhưng, tác phẩm của anh hoàn toàn khác với phần kinh nghiệm lọc lõi trãi đời, rất tinh đời như anh. Trong tranh anh không có phần ngoa ngữ. Có lần nhìn anh vẽ, tôi thấy vài nét cọ vụng thô, tôi cũng nói với anh chỗ này không ổn, anh nói “kệ, cứ để nó tự nhiên, kệ, tôn trọng cảm nhận lúc đó đi ”, mặc dù anh dạy môn hình họa, kỹ năng nghề khỏi bàn. “Kệ nó”là trở về với tự nhiên, không can thiệp, không so sánh,không thành kiến, định kiến (cái cũ). Lúc đó, tôi biết là anh đang trở về ngôi nhà của mình (bên trong), không biểu diễn, không che đậy… chỉ vẽ bằng cảm nhận - trực giác - vẽ cái không nhìn thấy… vẽ tự nhiên như chơi.