Có lẽ chẳng người phụ nữ nào ngu ngốc và dại dột như tôi, liên tục vấp ngã bởi 1 gã đàn ông chẳng ra gì!
Tôi và chồng ly hôn do anh ta ngoại tình. Tôi có ý muốn tha thứ cho chồng song với yêu cầu anh ta phải cắt đứt hoàn toàn với người tình. Tất nhiên rồi, chẳng ai là người muốn chịu kiếp chồng chung cả. Chồng tôi ngoài miệng đồng ý nhưng sau lưng thì vẫn lén lút qua lại với cô ả kia. Tôi làm căng thì anh ta thẳng thừng bảo không muốn bỏ ai cả, mong tôi chấp nhận.
Tôi quá uất ức và đau khổ nên quyết định viết đơn ly hôn. Chồng tôi nhìn lá đơn cũng chỉ bảo rằng, nếu tôi đã quyết định thì sau này đừng hối hận, chứ anh ấy không muốn bỏ vợ bỏ con. Tôi cười chua xót, không muốn bỏ gia đình nhưng cũng chẳng muốn chia tay bồ, đến mức vợ đòi ly hôn rồi mà vẫn e ngại thì biết gia đình với anh ta không quan trọng hơn cô bồ kia rồi!
Thế là chúng tôi quyết định ra tòa chấm dứt cuộc hôn nhân của mình. Vì tôi chưa tìm được chỗ ở nên sau khi nộp đơn, tôi và chồng vẫn sống chung nhà. Vào cái đêm trước ngày ra tòa, tôi thức trắng không ngủ được. Nghĩ mà buồn và xót xa vô cùng. Người đàn ông tôi từng yêu thương, tin tưởng, cuối cùng lại phản bội tôi một cách phũ phàng. Cuộc hôn nhân tôi từng đặt bao kỳ vọng, cuối cùng lại tan vỡ. Rồi sau này tôi sẽ sống thế nào, con tôi phải làm sao khi không có được 1 gia đình đủ đầy như chúng bạn?
Nửa đêm cửa phòng tôi bỗng vang lên tiếng gõ. Tôi hốt hoảng khi nhìn thấy người đứng bên ngoài là chồng. Rồi anh bảo, đêm nay đã là đêm cuối chúng tôi còn ở cạnh nhau, hãy cho anh ấy 1 đêm cuối cùng được làm chồng tôi. Trước thời khắc chia ly, thực sự trong lòng mỗi người luôn chất chứa rất nhiều cảm xúc và cũng yếu ớt vô cùng. Chính vì thế tôi đã gật đầu đồng ý với đề nghị đó của chồng, quên mất rằng chính anh ta là kẻ ngoại tình, không còn cần tôi nữa.
Một đêm mặn nồng khó quên làm trong lòng tôi nhen nhóm ý nghĩ, rằng sáng hôm sau tỉnh dậy chồng sẽ xin lỗi, mong chúng tôi đừng ly hôn nữa. Nhưng tôi đã ảo tưởng. Chồng vẫn đến tòa án như thường lệ và chúng tôi nhận phán quyết chính thức ly hôn.
Một tháng sau, tôi rụng rời nhìn chiếc que thử thai 2 vạch trong tay. Tôi đã mang thai đứa con của chồng cũ. Tôi hoảng loạn gọi điện cho anh ta, thông báo sự việc. Tôi đã nghĩ, nếu chồng cũ xin quay lại thì tôi sẽ vì con mà bỏ qua hết chuyện quá khứ. Đứa bé tôi đang mang trong bụng là con của chúng tôi cơ mà, tôi cũng không tin anh ta có thể làm ngơ!
Thế nhưng lại 1 lần nữa tôi rơi vào ảo tưởng đầy cay đắng. Chồng cũ nghe xong thì thản nhiên đáp: “Thế à? Nhưng chúng ta đã ly hôn rồi mà nhỉ? Thế này nhé, nếu em giữ lại thì em tự nuôi chứ anh không chu cấp đâu, anh chỉ chu cấp cho đứa lớn thôi. Đứa bé này cho dù nó là của anh đi chăng nữa thì nó nằm ngoài hôn nhân rồi mà. Còn anh khuyên em, tốt nhất nên bỏ nó đi. Tốt cho em, sau này đi bước nữa cũng dễ dàng hơn. Anh cũng đang có kế hoạch tái hôn rồi”.
Tôi khóc lặng không biết phải làm thế nào. Một khi người ta đã không muốn có trách nhiệm thì tôi cũng chẳng thể ép buộc được anh ta. Hơn nữa anh ta còn chuẩn bị cưới vợ mới, hẳn là cô người tình khi trước. Có lẽ anh ta muốn ly hôn tôi để cưới cô ta lắm nhưng không muốn là người mang tiếng ngoại tình ruồng rẫy vợ con nên cố tình đợi tôi chủ động ly hôn.
Có trách thì cũng trách tôi ngu dại, ảo tưởng và hy vọng vào gã đàn ông bội bạc. Đêm cuối trước ngày ra tòa còn yếu lòng để rồi bây giờ tôi phải rơi vào cảnh ngộ tréo ngoe tới mức này.
Tôi phải làm gì đây hả mọi người? Bỏ đứa bé đi thì không đành lòng vì nó cũng là con của tôi. Mà cố gắng sinh nó ra thì tôi sợ bản thân không nuôi nổi 2 đứa con.